Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015

Đàn ông ngoại tình nhiều khi là do lỗi của phụ nữ

Cuộc sống vốn nhiều bộn bề lo toan, cuộc sống gia đình càng như thế, đôi lúc người vợ cảm thấy áp lực, chửi mắng rồi trách chồng quá vô tâm, vô dụng, hối hận khi lấy chồng. Các chị à, phụ nữ chúng ta luôn mở miệng ra nói phải hy sinh vất vả vì chồng vì con, cái này không phải nói suông là được. Xã hội vốn dĩ ưu ái đàn ông hơn nên người ta có câu: "Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm", mỗi người có chức năng riêng của mình. Giờ đi đâu cũng nghe phụ nữ hiện đại phải "giỏi việc nước đảm việc nhà" nên ta không thể nói nam nữ bình đẳng, đều đi làm nên việc ai nấy làm, việc nhà chia hai. Đàn ông giống như đứa trẻ, từ nhỏ được cha mẹ cho cái quyền ăn, ngủ, học hành; việc nhà có chị hoặc mẹ lo nên thành thói quen chứ thật ra đàn ông cũng không phải vô tâm, vô tình như phụ nữ hay nghĩ.

Sinh ra là phụ nữ đã khổ, có chồng lại lo cho chồng con, nhưng các chị thử nghĩ nếu họ tự lo tất cả thì lấy ai để mình chăm sóc, lấy ai để mình làm người mẹ thứ hai mà chồng đi đâu cũng nhớ tới? Tôi chứng kiến nhiều trường hợp phụ nữ bây giờ rất giỏi, lương cao chức cao, nếu chồng thấp kém hơn họ sẽ ít tôn trọng, thậm chí xem thường chồng và cả gia đình nhà chồng. Áp lực công việc làm phụ nữ mất dần sự hiền dịu, dễ làm chồng chán chường, cảm giác bị vợ xem thường, mất tự tôn đàn ông, do đó việc người thứ ba xuất hiện là khó tránh khỏi, nếu không khéo léo có thể mất chồng. Tôi tin các chị tự chủ kinh tế giỏi hơn chồng thì cũng có cái tôi lớn và không thèm người chồng như vậy, vì thế đẩy chồng ra xa mình. Nếu giữ tính khí như thế thì có lấy ai cũng vậy thôi. Còn phụ nữ lấy chồng giỏi giang thì tâm lý sợ mất, giữ chặt, khiến cuộc sống ngột ngạt và bí bách làm cho chúng ta thêm nặng nề.



Các chị hãy mở lòng, bớt đi sự ích kỷ vốn có của phụ nữ, sự đanh đá tích lũy theo thời gian; thay vì nghĩ lợi ích bản thân thì nghĩ cho chồng. Đôi khi người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ gia đình vì người thứ ba không phải bởi họ vô liêm sỉ hay tham dục vọng, không phải vì hồ ly tinh dụ dỗ mà vấn đề ở phụ nữ. Tôi không dung túng ngoại tình vì ngoại tình là sai trái (đàn ông thường muốn thêm không bớt, ruồng rẫy vợ con thì tôi không nhắc), đàn ông bình thường sẽ không bao giờ bỏ người vợ tốt để lấy người nanh nọc hay hiền từ đến đâu đi nữa. Đàn ông thương con vô bờ vì cha con chung dòng máu nên nếu còn chịu được chẳng ai từ bỏ vợ, ít nhất vì con. Nên là phụ nữ phải nhẹ nhàng, "lạt mềm buộc chặt", để chồng yêu thương và mình là người không thể thiếu hoặc chí ít họ phải nhớ cả đời.

Tôi tin khi đọc bài này sẽ nhiều người ném đá tôi vì cho đàn ông cái quyền ngoại tình, ăn không ngồi rồi. Tôi nghĩ xã hội vốn dĩ như vậy, người phương Đông chúng ta cho rằng tổ ấm do người vợ xây nên. Tất nhiên sẽ có nhiều quan điểm trái chiều nhưng đó là cách nghĩ chủ quan của bản thân và tôi vẫn thực hiện như thế.

Quyên

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Ngoại tình vì không nhận được tình yêu của chồng

Sau khi cưới được vài tháng, tôi có thai và sinh em bé. Trong thời gian cho con bú khoảng 9 tháng, vì nghe mọi người nói trong thời gian này sẽ khó dính bầu nữa nên tôi chưa đi kế hoạch, ai ngờ lại sinh thêm đứa nữa. Nhà có một trai một gái là niềm hạnh phúc của bao nhiêu gia đình, vậy mà tôi phải sống trong đau khổ, cô đơn và vất vả. Gia đình tôi quá nghèo (tôi xa gia đình từ nhỏ đi làm đủ việc để nuôi sống bản thân), không dám buông tay. Khi còn nuôi đứa lớn tôi vẫn phải đi làm, gửi con nhà trẻ.

Có đứa thứ hai tôi được ở nhà trông cả hai con. Chồng là người có học thức, làm ra nhiều tiền nhưng mẹ con tôi chỉ nhận được khoảng 6 triệu một tháng (bao gồm tiền ăn, ngủ nghỉ, nhà trọ) thiếu trước hụt sau. Chồng ngày nào cũng nhậu tận khuya mới về. Có ở nhà anh cũng chẳng ngó ngàng gì mẹ con tôi. Anh chỉ thích sống cho riêng mình, thích bạn bè tụ tập. Tôi không phải kẻ vô công rỗi nghề, xấu xí gì, ngược lại cũng rất xinh xắn, ăn nói dễ thương và đáng yêu. Tôi cũng nũng nịu, tìm đủ mọi cách để anh thấy sự quan trọng của gia đình nhưng hoàn toàn bất lực. Tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà mình, chỉ có ba mẹ con ríu rít với nhau, đó là niềm vui của tôi.



Có lần con sốt cao co giật, tiêu chảy cấp, kêu anh chở vào viện anh kêu chờ đến sáng đi, chịu không nổi tôi nhờ xe ôm hàng xóm chở con đi nửa đêm. Vào bệnh viên cấp cứu xong, bác sĩ đã mắng tôi nếu trễ là bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng vì bị mất nước quá nhiều. Sáng ra anh vẫn đi làm bình thường, chẳng hỏi han gì. Chồng chẳng hề chửi bới hay nặng nhẹ, chỉ như một người khách trọ, mỗi tháng đưa mẹ con tôi vài triệu là xong. Tôi biết chồng ghét mình vì nghĩ tôi mất sự trong trắng nên như vậy.

Trước ngày cưới vài ngày, anh đã cưỡng bức tôi tại phòng trọ, anh bảo tôi không còn trong trắng trong khi tôi chưa từng quan hệ với ai. Lúc đó tôi đau đớn, còn tâm trí đâu để anh nhìn thấy cái tì vết đó. Tôi buồn và muốn hủy hôn nhưng xa gia đình và thiệp đã mời, anh vẫn cưới. Có lẽ mọi người không tin nhưng đó là sự thật. Dù biết mình rất khó khăn, tôi đã nhiều lần đòi ly hôn mà anh không đồng ý. Anh nói đàn ông không bỏ vợ, chỉ lấy thêm. Tôi đơn phương ly hôn thì anh đòi bắt một trong hai đứa con. Là mẹ, tôi không thể xa con vì anh có quan tâm chúng đâu; hơn nữa tôi còn phụ thuộc vào chồng, các con đến tuổi đi học.

Tôi vay tiền mở cửa hàng kinh doanh nhỏ, vừa công việc, vừa cơm áo gạo tiền, nuôi dạy con, tôi càng trở nên cáu gắt, chồng chẳng hề chia sẻ gì. Rồi tôi gặp người đàn ông khác, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, anh thường xuyên lui tới cửa hàng vào giờ tôi đi đón con. Anh xin phép chở tôi đi đón con về nhanh để làm việc cho anh, dần dần trở thành thói quen. Tôi hạnh phúc khi người đàn ông đó chở mẹ con tôi, trời mưa anh bế đứa nhỏ trên tay, tay kia dắt đứa lớn. Có khi buổi trưa tôi đi chở hàng về anh tạt qua phụ giúp bê hàng vào nhà, xếp ngay ngắn. Anh sửa cho tôi những cái bóng đèn hư, ống nước..., những thứ đó chồng chưa từng làm.

Chúng tôi hẹn nhau vào quán cà phê, anh cho tôi mượn bờ ai để khóc, dỗ dành, vuốt tóc, hôn lên trán tôi ấm áp; cảm giác hạnh phúc giản dị như thế mà tôi phải mơ mới có ở bên chồng. Tôi đã ngoại tình như thế gần hai năm, chúng tôi chưa đi qua giới hạn nhưng cũng đủ để mọi người ném đá rồi. Tôi thấy mình xấu xa lắm nên đã nhiều lần chia tay anh dù rất mệt mỏi trong hôn nhân của mình.

Tôi đã làm đơn ly hôn, lúc đầu chồng làm dữ, bắt một đứa con nhưng chưa được một tuần đã trả con về. Tôi hạnh phúc vô cùng vì được nuôi hai đứa nhỏ. Sau ly hôn chồng chẳng cho mẹ con tôi đồng nào, tôi đang gặp rất nhiều khó khăn vì phải nuôi con, không trợ cấp, vừa làm cha vừa làm mẹ. Tôi vừa bán hàng online vừa bán thêm đồ ăn sáng vất vả lắm nhưng vô cùng hạnh phúc. Người đàn ông đó cũng ngỏ lời cầu hôn với tôi, tôi cũng yêu anh ấy nhưng không thể vì sợ con chung con riêng. Mong mọi người đừng khắt khe với phụ nữ ngoại tình khi họ không có sự lựa chọn khác, đừng ném đá khi chưa hiểu đằng sau câu chuyện.

Mai

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Vợ anh thật độc ác khi bắt anh rời bỏ mẹ con tôi

Tôi và anh làm chung công ty và bắt đầu yêu nhau cách đây năm năm, lúc đó tôi và anh đều có gia đình riêng, tôi có một con gái, anh có một con trai. Tôi vì buồn chồng gái gú nên tâm sự với anh như một người bạn, anh thì nói không còn tình cảm với vợ nhưng vì con, vì tình nghĩa nên không bỏ vợ được (anh rất thương con). Chuyện gì đến đã đến, chúng tôi yêu nhau say đắm như mới yêu lần đầu, rồi tôi ly dị để lại con gái cho chồng nuôi để không áy náy với chồng, còn anh vẫn ở với vợ vì thương con.

Một ngày vợ anh phát hiện ra mối quan hệ này, tôi và chị đã gặp nhau, chị xin tôi hãy dừng lại và bảo: Đàn ông muốn thêm không muốn bớt, là những người phụ nữ nên thương nhau, đừng vì đàn ông mà làm khổ lẫn nhau. Chồng chị sẽ không bỏ chị vì đã có tình nghĩa hơn 10 năm trời, cũng không bỏ em nếu em cứ chấp nhận sống âm thầm bên anh như thế này. Chị cũng không bỏ anh vì tuổi thơ của chị đã không có cha, chị hiểu một đứa trẻ không cha sẽ như thế nào, không muốn con giống như chị ngày xưa. Nếu giữa hai người anh không thể bỏ ai thì là phụ nữ với nhau, chị lại có với anh một đứa con nên xin em hãy bỏ cuộc, đừng làm khổ con trẻ, đừng làm khổ chị.

Chị nói chỉ cần tôi kiên quyết bỏ là được, còn khuyên tôi nên chọn một người ly dị vợ hoặc chưa vợ để làm người đàn ông cho riêng mình; chọn đàn ông có vợ chỉ thiệt thòi vì lúc vui là vậy, khi ốm đau bệnh tật chỉ có mình mình chịu, không ai chăm sóc vì họ còn có gia đình. Chị nói rất có lý và tôi đã đồng ý nhưng anh vẫn đến bên, thêm nữa bản thân lại cô đơn, cần một chỗ dựa. Vì anh, tôi hy sinh gia đình, con gái, rất cần anh, chúng tôi lại lao vào nhau. Sau đó chị phát hiện tôi không giữ lời hứa, hẹn gặp chúng tôi để nói chuyện rồi dùng những lời lẽ hết sức nhẹ nhàng nhưng cay nghiệt xúc phạm tôi.



Chị nói bao lâu nay không làm ầm ĩ, không động đến tôi mà chỉ dùng những lời nhỏ nhẹ để phân tích cho tôi hiểu, chị tin mỗi con người đều có lương tâm, chị bảo đã sai lầm vì thật sự tôi không như chị nghĩ. Chị còn nói những chị em làm nghề đứng đường nếu gặp một người cư xử như chị họ cũng sẽ buông tay, còn tôi có ăn học mà sao lại không bằng một đứa đứng đường. Tôi khóc và anh đã bảo vệ tôi trước mặt chị, anh nói “Lỗi là do anh, anh không muốn thì ai làm gì được. Em đừng nên nói nặng lời quá”.

Sự nanh nọc của chị đã thể hiện rõ nhất lúc này, nanh nọc một cách rất nhẹ nhàng, chị nói “Anh à, tới giờ phút này em rất tự hào khi nghe anh nói như vậy. Em đã không lấy nhầm chồng, anh là người đàn ông rất quân tử, dám làm dám chịu, nhưng em xin lỗi anh, nếu chỉ có đàn ông ham muốn mà không có đàn bà lăng loàn thì làm sao anh làm được. Cô ta không nằm xuống sao anh nằm lên? Cô ta không vào khách sạn với anh thì sao anh có thể...? Lỗi không phải mình anh, nếu nói như anh thì cứ đàn ông thích là đàn bà chịu thì anh biết em đã ngủ với bao nhiêu người chưa”. Lúc này tôi thấy với người như chị thì tôi phải tự bảo vệ mình. Tôi đã nói “Tình yêu không có tội”.



Chị bảo: Đúng, tình yêu không có tội, vậy em hãy nói chồng chị chứng minh tình yêu của anh đi. Anh thương con, chị giao con cho anh, anh tiếc tài sản làm ra chị giao hết cho anh. Nếu hai người yêu nhau hãy sống thật hạnh phúc, hãy nói anh làm như vậy. Tôi đã nhìn anh và anh im lặng, không thể bỏ chị. Tôi biết vì anh từng nói như vậy.Tôi biết thân phận mình nên đã hứa sẽ dừng lại, chị cũng nói sau lần này dù hai người có dừng lại hay không chị không quan tâm nữa. Lần này chị hẹn gặp là muốn cho tôi biết đàn ông muốn thêm không muốn bớt, còn chuyện đàn ông nói chán vợ là bình thường, vì nếu nói yêu vợ thì làm gì có người đàn bà nào cho ngủ chung. Tôi thực sự thấy chị quá đáng sợ.

Một năm sau đó, tôi và chị cùng sinh con, chị không hay biết gì vì nghĩ mọi thứ đã chấm dứt. Đến khi con tôi và con chị được 10 tháng, chị phát hiện và gọi tôi, hỏi tôi đó có phải con anh? Anh không cho tôi nhận, nói đừng làm tổn thương chị nữa. Tôi cũng biết mình có lỗi nên nói với chị không phải con anh, chị nói với tôi “Chị biết, đó là con anh, chỉ cần em nói thật chị sẽ tự thu xếp. Em hãy suy nghĩ thật kỹ, sau này khi con em biết nói, biết cảm nhận, những lúc đêm hôm con ốm đau bệnh tật, con hỏi về ba thì người mẹ sẽ rất đau lòng. Làm mẹ đơn thân không phải dễ". Vì nghe lời anh tôi vẫn chối, chị bảo “Nếu lần này em không nhận thì lần sau dù em muốn chị cũng không biết gì hết, sẽ không buông anh ra. Còn nếu nhận chị sẽ ra đi". Tôi vẫn kiên quyết không nhận.

Rồi chị ra điều kiện với anh không được đi công tác dù bất cứ lý do gì, nếu có phải gửi lịch của công ty anh cho chị xem. Vậy là từ đó một tuần anh không thể ở với mẹ con tôi ba đêm như trước tới giờ. Cái gì đến cũng phải đến, những lúc đêm hôm con ốm đau bệnh tật chỉ mình tôi (trước đây anh sẽ giả bộ nói đi công tác nếu con bệnh), nhiều lúc thấy con nằm ngủ một mình tôi thương quá mà không biết làm sao. Tôi phải lấy lại công bằng cho con mình nên tìm gặp chị và thú nhận đó là con anh, xin chị cho con được ở với ba một tuần ba đêm. Chị kêu tôi hãy nói điều này với anh.

Chị lạnh lùng mặc cho tôi hết lời cầu xin; trẻ con đâu có tội gì, tại sao con tôi phải chiu đựng như vậy? Anh lại nói “Đừng làm tổn thương chị nữa, mỗi ngày anh tranh thủ vài tiếng là được rồi". Sao anh lại có thể như vậy, giờ tôi hiểu chị nói đúng, tôi biết anh rất thương chị. Tôi lại gặp chị với hy vọng có thể làm chị thay đổi, xin cho con tôi một vị trí như con chị. Không ngờ chị quá nhẫn tâm, lạnh lùng và những điều chị nói ra làm tôi thấy chị thật quá ác độc, đáng sợ và mưu mô.

“Em à, khi chị hỏi em về đứa bé, em đã chối bỏ. Chị đã nói chuyện với anh, biết anh không bao giờ bỏ chị, anh cũng sẽ cố gắng không làm tổn thương chị nữa, vì thế chị chọn cách hy sinh đời mình cho con chị có cha. Chị còn trẻ, nếu chia tay chắc chắn sẽ đi bước nữa, lại có con, lúc đó hai đứa con chị rất khổ sở vì phải sống với cha dượng. Hơn nữa người chồng mà chị đem hết tuổi thanh xuân gửi gắm, đem hết tình yêu thương đối đãi vẫn làm tổn thương chị thì người sau chắc gì tốt khi chị đã có một chồng hai con? Cha dượng làm sao bằng cha ruột?

Chồng chị không phải người chồng tốt nhưng là một người cha tốt, chị sẽ vì con mà sống. Hơn nữa chị muốn em phải trả giá cho những gì gây ra. Em muốn chị cho con em một vị trí, cho con em được có ba, cho em được có chồng một tuần ba đêm, nếu chồng chị muốn cho thì anh đã cho, em hiểu không. Anh mà muốn chị ngăn không được, còn nếu chị được chọn vị trí cho con em sinh ra, nhất định sẽ chọn cho nó vị trí tốt nhất vì trẻ con vô tội.

Em là mẹ ruột nó, có thể chọn vị trí đàng hoàng nhất cho nó mà em không chọn, bắt nó phải sinh ra ở vị trí thấp hèn nhất, vị trí con hoang, con của vợ bé. Em bắt nó lớn lên phải chịu sự cười chê của bạn bè, bắt nó phải sống thiếu tình cảm của cha, em là mẹ nó còn đối xử tệ thế thì tại sao lại bắt chị phải tốt với nó? Chị biết trẻ con vô tội nhưng đâu bắt con em như vậy, chính là em bắt nó thế đấy chứ. Như vậy, nó mới hai tuổi thôi, chưa đâu em, khi lớn một chút em sẽ còn đối diện với nhiều điều hơn nữa. Khi con biết nói, biết cảm nhận, em sẽ đau lắm mà không biết phải làm gì để tốt hơn cho nó.

Chị không đánh em, không sỉ vả em, không xúc phạm em, cách đó thường lắm. Chị chọn cách này, đó là sự trả thù ngọt ngào nhất dành cho em. Nếu lỡ may chị có chán ghét chồng vẫn ở với anh để con chị có cha, để về già chị có người bầu bạn, chăm sóc. Chị sẽ không bao giờ chia tay anh vì tại sao lại phải bỏ một người giúp việc quá tốt, yêu thương con chị hết lòng, chăm sóc chị rất chu đáo từ miếng cơm đến giấc ngủ? (Anh đang bù đắp những tổn thương đã gây ra cho chị). Đã thế anh lại không nhận lương nữa chứ, mỗi tháng còn phụ chị tiền lo cho con, chị có chán vẫn sẽ không bỏ. Em sống mà không có chồng lúc đau yếu, nhìn con thơ thèm cha em sẽ tự gặm nhấm những chuyện em làm. Đánh em chỉ làm bẩn tay chị, chị trả thù rất ngọt ngào phải không em”.

Tôi đau điếng với những lời chị nói và quả thật mỗi khi nhìn con tôi lại hận mình, hận người đàn bà đó vô cùng, con tôi có lỗi gì. Chị là đồ hèn, thà chị đánh tôi, chửi tôi tôi sẽ không hận, chị là người đàn bà thật độc ác. Rồi chị âm thầm to nhỏ với anh, giờ mỗi tuần con được ngủ với anh ba ngày nhưng không có tôi mà là ngủ với chị và con chị.

Anh nói chị cũng thương nó vì chị nói con nít không có lỗi, sao phải ghét bỏ nó. Chị nói hãy để nó có ông bà nội, cô chú, anh chị. Chị đã toan tính, mưu mô, làm anh thay đổi. Anh giờ đây không còn là anh của tôi ngày nào, chỉ thương chị. Anh luôn nhắc chị, nói với tôi rằng chị hiền, anh đã làm tổn thương chị và muốn bù đắp. Chị ngoài làm việc ra không phải cơm nước dọn dẹp nữa, anh đã làm thay. Anh muốn chị sống vui vẻ, muốn lo cho chị từ bữa ăn đến giấc ngủ như chị từng lo cho anh, còn chị hưởng thụ như lẽ tự nhiên mà không biết quan tâm anh.

Anh muốn dừng lại với tôi, nói sẽ chu cấp cho con và đón con lên ở với anh một tuần ba ngày. Chị đã tính toán, mưu mô để bắt anh phải rời bỏ mẹ con tôi, chị thật đáng sợ. Chị muốn tôi và con phải sống âm thầm, lặng lẽ, tủi nhục. Chị làm ra vẻ cao thượng khi để anh đem con về nhà nhưng thực chất tôi biết chị đã tính toán để anh rời bỏ tôi chứ không phải tốt như vậy. Giờ tôi phải làm sao để con mình có cha, làm sao để giữ được anh dù một ngày chỉ vài tiếng gặp gỡ. Tôi đã đánh đổi con gái, gia đình để theo anh, sao anh lại nỡ bỏ rơi tôi vào lúc này? Hai đời chồng, hai đứa con sao tôi có thể làm lại? Không lẽ tôi phải cô đơn tới già khi mới hơn 30 tuổi sao? Hãy chỉ tôi cách nào để đối phó với người vợ quá mưu mô và xảo quyệt của anh?

Thanh

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Hai lần tôi mang thai chồng đều có bồ

Tôi và chồng yêu nhau từ khi tôi 15 tuổi và sau 10 năm thì lấy nhau, chúng tôi vừa kỷ niệm 7 năm ngày cưới được vài hôm. Cuộc sống của chúng tôi cũng như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, khi mới cưới có những va chạm nho nhỏ vì kinh tế eo hẹp. Sau 6 tháng cưới tôi có bầu, thời gian đó anh đi làm xa nhà. Thời điểm tôi gần sinh đã phát hiện anh có bồ ở thành phố, nơi anh làm việc. Dù đau buồn nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng tôi vẫn tha thứ, luôn yêu thương, chăm sóc chồng, chiều chuộng để anh thực sự quay về với gia đình.

Sinh con được 3 tháng, tôi xa bố mẹ, khăn gói vào Sài Gòn sống cùng chồng. Những tưởng có vợ con anh sẽ dứt khoát hẳn với người kia nhưng đến khi con được hơn một tuổi, tôi vẫn phát hiện ra mỗi ngày anh nhắn tin cho người ấy đến 70 tin nhắn. Vì chăm con quá mệt, tôi buông không kiểm tra hay tìm hiểu việc ấy nữa vì hai người thời điểm đó ở hai tỉnh thành khác nhau. Mọi việc cũng qua đi, khi con gái được hai tuổi là thời gian gia đình tôi hạnh phúc nhất bởi tiếng cười của trẻ thơ.

Cuối năm rồi khi bé lớn 5 tuổi cũng là lúc tôi có bầu bé thứ hai, thời điểm này anh lại được lệnh đi công trình xa tận Phú Quốc. Tôi ở lại Sài Gòn với bé lớn, ngày ngày chỉ có hai mẹ con bên nhau. Khi bé nhỏ được 19 tuần thai, bác sĩ cho biết con tôi có thể mắc hội chứng down hoặc tim có vấn đề và thêm một bất thường phần phụ thai là dây rốn một động mạch. Ngay hôm sau bác sĩ yêu cầu tôi chọc ối để kiểm tra thai có phải bỏ không. Tôi khóc như mưa như gió, lúc này nếu có chồng ở bên cạnh có lẽ đỡ biết bao.



Sáng sớm hôm sau chọc ối. Bác sĩ nói đây là một thủ thuật khó và cần phải có người chạy giấy tờ cũng như chăm sóc lúc tôi chọc ối xong. Không có ai ở Sài Gòn để đi cùng trừ một người bạn thân làm cùng công ty nên nhờ bạn ấy đến, lúc đó tôi chỉ ước có chồng ở bên an ủi, động viên. Tôi không hề trách anh, cũng không phải người ghen tuông mù quáng mà trái lại tin tưởng chồng tuyệt đối bởi anh ít nói, chín chắn, chững chạc và điềm đạm. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình là người vợ chu đáo với chồng con và gia đình chồng. Kể cả anh và mẹ chồng hay những người bạn thân của chúng tôi đều khen tôi đảm đang, ưa nhìn. Tôi hay hỏi anh “Anh thấy em có gì không tốt thì góp ý để em sửa đổi nhé". Chúng tôi luôn ở xa nhau do tính chất công việc của anh nên thời gian bên nhau tôi thường tạo không gian gia đình ấm cúng, hạnh phúc khiến anh luôn vui vẻ bên gia đình.

Đến giờ, khi đứa thứ hai ra đời khỏe mạnh được 9 tháng, tôi lại phát hiện ra anh có bồ. Cô ấy làm cùng chồng tôi trên dưới hai tháng ở Phú Quốc, đúng thời điểm tôi chọc ối để kiểm tra thai nhi. Tôi cũng chỉ biết hai người thích nhau hơn mức bạn bè. Tôi vô tình gặp ánh mắt khác lạ như kiểu ăn vụng bị phát hiện khi thấy chồng hí hoáy nhắn tin trả lời một số máy lạ, rồi tự đặt câu hỏi và tìm hiểu. Không có bằng chứng rõ ràng, tôi đành chịu và cố gắng an ủi là anh không phản bội người vợ đã hết lòng vì chồng con như mình đâu.



Đến một ngày, khi anh đưa tôi đi ăn sáng, tôi lại phát hiện ra cô ấy nhắn tin rủ anh gặp gỡ để đưa cô ấy đi có việc. Vì muốn hiểu rõ mối quan hệ này đến đâu, tôi mới dùng điện thoại của chồng nhắn tin với tư cách là anh. Tôi rủ cô ấy gặp gỡ rồi ôm nhau. Cô ấy trả lời “Xớn xác hả”. Tôi lại nói thêm “Nhớ quá rồi”. Cô ấy trả lời “Từ giờ có chồng rồi em sẽ không như vậy nữa đâu”. Tôi lại năn nỉ tiếp thì cô ấy trả lời “Với lại hôm nay em đang bận”. Đến lúc này tôi mất bình tĩnh và để lộ ra mình là vợ anh thì cô ấy khuyên “Chị bình tĩnh, em và anh ấy không còn gì nữa đâu”, rồi thì “Em và anh chỉ là tình cảm vớ vẩn. Em là người đã phanh lại”. Tôi hóa đá và người lạnh run, hai bên tai ù đi, không biết chồng mình là con người như thế nào.

Hai lần tôi mang thai và sinh nở anh đều không bên cạnh, đều đi công trình xa nhà, một mình tôi vượt cạn, vậy mà anh nỡ phụ bạc tôi. Trong lúc tôi đấu tranh cho sự sống của bé thứ hai trong bào thai thì anh lại hú hí với cô bồ trẻ trung, xinh đẹp. Nói qua về người phụ nữ ấy, là một cô bé xinh đẹp, quyến rũ, kém tôi một tuổi, có duyên và rất khéo ăn khéo nói. Đứng cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mình hơi lép vế, chỉ là hơi thôi vì tôi có hai con rồi nhưng dáng người rất gọn gàng và có hai núm đồng tiền duyên dáng.

Trong khi cô ấy nước hoa thơm lừng, đầu tóc chải chuốt thì tôi đầu bù tóc rối với các bữa bột cháo, rồi bỉm sữa với bé thứ hai, lại thêm việc chăm sóc bé đầu và chu toàn công việc nên nhiều khi không có thời gian dành cho mình. Tôi gặp cô ấy để hỏi cho ra chuyện và cả chồng mình nữa, hai người đều chối quanh là không có chuyện gì, chỉ là tình cảm vớ vẩn và nay đã chấm dứt, giờ coi nhau như anh em nên vẫn thi thoảng gặp. Cô ấy còn hay nhờ chồng tôi đi chỗ này chỗ nọ bằng xe hơi của nhà tôi, tài sản mà vợ chồng tích góp được.

Tôi yêu chồng bao nhiêu lại cảm thấy tổn thương bấy nhiêu, cay đắng cho số phận của mình. Tôi gặng hỏi anh và nói một vài câu oán trách thì anh kêu mệt mỏi, nặng nề. Anh ích kỷ lắm, chỉ luôn thích về nhà vợ phải vui, đầy ắp tiếng cười. Chính vì yêu anh, chiều anh, sợ mất anh nên nhiều khi tôi còn không để ý đến tâm trạng của mình, luôn cất giấu trong tim để muốn anh hạnh phúc.

Tôi luôn là hậu phương vững chắc cho chồng để anh lo sự nghiệp. Vì đảm đang lo hết việc nhà nên anh yên tâm đi làm xa và đi nhậu, đi chơi bất kỳ lúc nào anh muốn. Kết cục tôi nhận quả báo bằng việc anh có hai cô nhân tình thế này đây. Những bằng chứng, câu nói của cô ấy về mối quan hệ hai người mà anh vẫn chối. Tôi muốn buông xuôi nhưng nghĩ tới hai con và thực lòng vẫn còn yêu anh nhiều nên muốn tha thứ cho anh.

Tôi chăm lo, vun vén cho chồng con và gia đình, không bao giờ nghĩ anh sẽ bỏ mẹ con tôi. Anh không phải người ham muốn tình dục nên nếu có bồ thì hoàn toàn không phải do ham muốn thể xác, chỉ là người sống rất tình cảm và yếu đuối, không chịu được cô đơn. Thực sự sau hơn chục năm quen biết và yêu anh, đến giờ tôi vẫn không thể hiểu rõ con người chồng mình, không rõ anh muốn gì, cần gì, suy nghĩ ra sao. Giữa chúng tôi gần như có một hố sâu ngăn cách. Hãy cho tôi lời khuyên vì tôi đang hoang mang tột độ, luôn bị ám ảnh bởi người chồng phụ bạc này.

Huệ

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Chồng bỏ mặc tôi để dành thời gian lo cho bồ

Tôi 33 tuổi, giảng viên ở một trường cao đẳng, chồng là giáo viên cấp ba. Chúng tôi trải qua nhiều sóng gió mới thành vợ chồng do gia đình phản đối. Bố mẹ lo cho tôi, sợ vất vả khi lấy anh bởi môn học anh dạy không kiếm thêm được, gia đình anh cũng nghèo. Tôi là con gái cả, lớn lên trong gia đình nhiều sóng gió nên chịu thương chịu khó, nghĩ chỉ cần yêu thương nhau chúng tôi sẽ hạnh phúc. Thật ra trong thời gian yêu nhau chúng tôi đã nhận ra phần nào sự khác biệt về hoàn cảnh, tính cách, nhận thức, muốn chia tay nhưng có lẽ do cố chấp, duyên phận mà vẫn lấy nhau dù cả hai đã chịu rất nhiều tổn thương.

Cưới xong tôi có thai luôn, vợ chồng ở nhà thuê, lương anh đưa mỗi tháng lại khiêm tốn nên tôi vẫn chăm chỉ đi làm rồi dạy thêm, làm hướng dẫn viên du lịch. Con tôi sinh non lúc 8 tháng, chắc một phần do đi dạy nhiều quá, vừa kết thúc ca dạy lúc 21h thì vỡ ối. Có con, tôi rất hạnh phúc, càng chăm lo cho gia đình hơn dù trong lòng rất tủi thân bởi chồng không hết lòng với mình. Rồi cha mẹ hai bên giúp đỡ nên vợ chồng tôi mua được một căn hộ rộng rãi, cuộc sống bớt khó khăn hơn nhưng tôi và anh ngày càng cãi nhau, tình cảm vơi bớt.

Về phía chồng, anh là người sống tình cảm, có trách nhiệm, biết làm việc nhà. Anh tự hào về tôi nhưng ỷ lại tôi nhiều, các việc trong nhà đều do tôi thu vén, tính toán. Anh càng thờ ơ với tôi, tôi tủi thân vì phải lo toan tài chính, mọi việc trong nhà mà chẳng nhận được nhiều thương yêu, chăm sóc của chồng. Thêm vào đó sự gắn bó của chúng tôi với gia đình hai bên chỉ là hình thức, không xuất phát từ trong tâm.



Tôi càu nhàu nhiều, anh cộc cằn thô lỗ với tôi, rồi nhiều lúc không kiềm chế được anh đánh tôi ngay trước mặt thằng bé con, tôi càng thêm oán trách anh. Rồi tôi rung động trước một người đàn ông khác bởi trí tuệ, sự nhân hậu và bởi người ấy đồng cảm, trân trọng tôi. Chúng tôi không đi quá xa, chỉ chia sẻ, trò chuyện, chồng tôi biết chuyện đã chửi rủa, đánh đập tôi, gọi điện cho người kia. Tôi biết mình sai nhưng xét về tình cảm tôi đã bị bỏ rơi trong ngôi nhà của mình quá lâu, trong lòng luôn khao khát yêu thương.

Rồi tôi dừng liên lạc với người kia, cặm cụi công việc, nhà cửa, con cái dù bên ngoài tỏ ra không cần. Có những lúc tôi rất đanh đá với chồng và coi thường anh nhưng vẫn chăm sóc cho anh và con chu đáo, mong anh yêu thương, quan tâm tới tôi hơn. Gia đình chúng tôi cũng có những lúc rất vui vẻ nhờ cậu con trai kháu khỉnh, tinh nghịch, vậy mà chồng không thay đổi, vẫn bỏ mặc tôi cô đơn.

Sinh nhật tôi không có ý định tổ chức gì nhưng mấy người bạn trong cơ quan vẫn đến chúc mừng, chúng tôi ăn uống nhưng gọi mãi cho anh không liên lạc được. 23h đêm anh mới về, đến giờ tôi vẫn không biết anh làm gì, đi đâu ngày hôm đó. Rồi tôi nhận thấy anh có những dấu hiệu lạ, chăm chút bề ngoài, áo quần bảnh bao, đi làm về muộn, hí hoáy với điện thoại suốt, đêm tôi với con đi ngủ anh vẫn ngoài phòng khách. Anh mất ngủ, ăn cơm không ngon dù tôi rất chăm chút cho bữa ăn gia đình.

Tôi lơ mơ biết được về người kia vì thỉnh thoảng tóm được những đoạn chat trong máy anh rồi sau đó anh xóa dấu vết và khóa máy luôn. Tôi giận lắm nhưng vì còn phải lo cơm áo gạo tiền tôi không chạy theo anh để tìm hiểu được, và không có bằng chứng lại đoán lơ mơ nên hay đùa anh về người đó, rồi cả hai cùng cười, không ngờ những lời nói đùa ấy hóa ra lại là thật. Vì vẫn giữ trong lòng nỗi nghi ngờ nên thỉnh thoảng tôi lần mò tìm hiểu và phát hiện họ không dùng Facebook, không điện thoại, yahoo, email, họ dùng một ứng dụng khác hẳn với thông thường. Rồi những lời lẽ yêu thương, giận hờn, trách móc, nhớ nhung, khổ đau của họ hiện ra trước mắt tôi.

Người đó làm cùng trường, dạy cùng môn với chồng tôi, đã có gia đình và một con trai, mối quan hệ của họ bắt đầu trước khi tôi bị người khác làm cho rung động. Anh chửi rủa, đánh đập, bắt tôi không được liên lạc với người khác trong khi anh vẫn chìm đắm trong mối tình bí mật của mình, ngày đêm thương nhớ một người khác và kéo dài đến hơn hai năm. Từng lời yêu thương, cả nỗi đau của họ làm tôi tan nát cõi lòng, từ lúc cưới nhau về anh chưa từng nói với tôi như vậy.



Anh bảo sẵn sàng đỡ đần người ta, không muốn chị đó vất vả, chỉ muốn chị được sống vui vẻ, thoải mái trong khi anh bỏ mặc tôi với bao vất vả, lo toan. Tôi vóc dáng bé nhỏ nhưng việc gì cũng làm, lại ham học nên học cao học, vì đi học tốn kém nên tôi lại càng phải đi làm, rồi mỗi tuần hai lần tôi dậy từ 3h sáng, đi xe bốn tiếng để lên Hà Nội học, người phờ phạc ra. Sao chồng không thấy tôi vất vả mà thương tôi?

Rồi cô ta có thai (không biết là con của chồng cô ta hay chồng tôi), anh chia sẻ những thông tin ăn gì, làm gì tốt cho bà bầu, uống thuốc gì hại, có cả bức ảnh cô ta có bầu ngồi sát vào chồng tôi, anh quàng tay qua eo (anh bảo cả trường đi ăn ở khách sạn rồi một người đồng nghiệp chụp). Cũng trong thời gian đó tôi đi nạo thai hai lần, đau đớn và ảnh hưởng tới sức khỏe nhưng anh chẳng mấy quan tâm (tôi không để sinh vì đã uống thuốc tránh thai mà vẫn có và vì tôi còn đi học). Hóa ra bấy lâu nay anh mất ngủ, không ăn được, thờ ơ với tôi vì đã để hết tình cảm, sự thương nhớ nơi khác, khổ sở vì người khác. Vậy mà tôi đã lo lắng, tìm cách chữa, nấu ngon cho anh ăn. Cay đắng!

Đến giờ anh vẫn không thừa nhận mối quan hệ đó, cũng chẳng xin lỗi. Anh còn bảo tôi ghê gớm, xảo quyệt, đã bảo không xem mà còn cố xem, chẳng cần quan tâm tôi thế nào. Suốt mấy ngày nay tôi gần như không ăn, không ngủ được, mệt quá mới thiếp đi, cứ nhắm mắt lòng lại đau thắt lại vì tủi thân. Anh vừa muốn có gia đình yên ổn để đi về, vừa giấu giếm để mơ mộng, yêu đương. Anh đã lợi dụng tôi, làm phí hoài tuổi xuân của tôi.

Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến việc gặp cô gái kia nhưng rồi hiểu vấn đề chính vẫn ở chồng mình và bản thân cũng là người có lỗi. Tôi muốn ly hôn vì nếu bỏ qua mà sống cạnh anh cũng sẽ không thôi tủi hờn, ám ảnh; nếu không làm gì tôi lại nghĩ đến rồi khóc. Mong các anh chị chia sẻ, cho tôi lời khuyên vì người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn. Cám ơn mọi người nhiều.

Thư

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Chẳng thể thoát khỏi người đàn ông đã có vợ và nhân tình

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức gia giáo, thời thơ ấu luôn đầy ắp tiếng cười. Sau khi tốt nghiệp đại học loại ưu tôi trở về quê nhà công tác. Rồi tôi lấy chồng và có hai con, cả trai lẫn gái. Cuộc sống gia đình tưởng chừng mãi ngập tràn hạnh phúc. Trớ trêu thay khi con trai được ba tuổi anh đã bỏ mẹ con tôi ra đi trong một giấc ngủ trưa, không lời từ biệt. Nỗi đau mất anh làm tôi quỵ ngã. Tôi luôn ao ước anh chỉ đâu đó công tác rồi lại về. Những tháng ngày đó tôi lao vào công việc và dành hết tình yêu cho các con. Những đêm buồn tôi lang thang vào mạng đọc tâm sự của mọi người rồi chia sẻ cho đỡ buồn. Thế rồi, trên một trang mạng cộng đồng tôi đã quen người đàn ông đó. Biết hoàn cảnh tôi, anh luôn động viên, an ủi lúc tôi buồn hoặc bế tắc trong công việc.

Suốt một năm quen nhau trên mạng tôi luôn coi anh như người anh trai, anh động viên làm tôi cảm thấy vui vẻ trở lại. Dần dần với sự nhạy cảm của người phụ nữ tôi biết anh đã yêu và dành tình cảm cho mình rất nhiều, vì lẽ đó tôi đã hạn chế liên lạc bởi ý thức được anh là người có vợ con. Sau sáu ngày không thể liên lạc với tôi, anh đã viết mail kể về hoàn cảnh gia đình:

Anh lấy vợ là một người phụ nữ nông thôn, hiền lành, chịu khó. Vợ anh do cha mẹ cưới cho. Sau này dù đã có với nhau hai đứa con anh vẫn không thể có tình yêu với vợ nên ít về nhà và gần như ở hẳn công ty trên Hà Nội, tuy ít về nhà nhưng anh vẫn quan tâm đến vợ con, chu cấp đầy đủ để chị nuôi các con ăn học.



Năm 2001, anh quen một cô gái trẻ là chủ một quán cà phê, đã ly hôn và có một con. Sau một đợt anh bị ốm, cô ấy chủ động thường xuyên đến chăm sóc. Rồi họ có thai với nhau. Anh không nỡ bảo phá cái thai, hơn nữa cô ấy cũng bắt anh phải có trách nhiệm, một sự thỏa thuận giữa họ được đưa ra.

Anh đã thực hiện thỏa thuận đó, xây cho cô ấy một căn nhà ba tầng với đầy đủ tiện nghi. Từ đó, từ thứ hai đến thứ sáu anh ở với mẹ con cô ấy, hai ngày cuối tuần anh lại về quê với vợ con (vợ anh cũng biết chuyện này). Khi sống cùng vợ bé, hai người luôn xảy ra cãi vã bởi cô ta hờn ghen, ích kỷ vô cớ, thường xuyên theo dõi điện thoại của anh. Cô còn đòi anh bán nhà đất hương hỏa của ông bà để lại ở quê. Anh không làm theo và họ đã xung khắc rất lớn. Năm 2010 anh lại bỏ ra ở ngôi nhà công vụ do công ty phân cho. Chính những ngày tháng này, để giải tỏa căng thẳng anh đã vào mạng, rồi gặp và quen tôi. Năm 2012 anh nói đã yêu tôi, cũng rất khổ sở không biết phải làm sao vì cuộc sống phức tạp quá. Trái tim anh không thể dừng lại được, bởi đến tuổi cao như vậy rồi anh mới cảm nhận được hết những yêu thương, nhung nhớ một người là thế nào.

Thực sự lúc này tôi bắt đầu có tình cảm với anh, song vẫn luôn nhắc nhở mình anh là người đàn ông của hai người phụ nữ rồi, một lần nữa tôi lại trốn chạy. Tháng 9/2012, tôi được cơ quan cử đi đám giỗ ở Hải Dương, gặp anh lần đầu tiên ngoài mong đợi. Đêm ấy anh ra khách sạn gặp tôi và tâm sự tất cả. Những lời tâm sự của anh đã làm tan chảy trái tim của tôi. Tôi đã tìm hiểu sự thực về cuộc sống của anh qua người quen và hoàn toàn tin những điều anh nói với mình là sự thật.



Mấy tháng sau tôi chấp nhận tình yêu của anh nhưng đề nghị anh không được phép để hai người đàn bà kia biết. Tôi luôn cảm thấy có lỗi với người vợ đầu của anh, người phụ nữ thiệt thòi nhưng cam chịu. Tôi cũng cảm thấy có lỗi với những đứa con anh, đặc biệt là bé gái mới 12 tuổi con của cô vợ ngoài giá thú.

Tôi giận anh với quá khứ ấy nhưng cũng thương cho số phận trớ trêu của anh, vì thế chấp nhận là người đàn bà phía sau cuộc đời anh, không đòi hỏi bất cứ thứ gì, kể cả vật chất (vì tôi có đủ khả năng tài chính và giờ đây công ty anh không còn làm ăn được như trước nữa). Khi nào có điều kiện thuận lợi anh đến với tôi, còn những ngày không đến được chúng tôi liên lạc với nhau qua điện thoại, qua internet và tôi chấp nhận đợi chờ trong im lặng.

Tôi đã nghĩ sẽ chấp nhận làm người đàn bà phía sau cuộc đời anh trong sự day dứt tội lỗi ấy đến cuối đời vì yêu anh. Tôi khuyên anh nên quay về nhà sống với cô vợ bé ấy để con gái anh khỏi buồn. Vì tôi, anh đã quay về nhưng họ chỉ còn ăn chung mâm, còn sống riêng mỗi người một phòng. Mọi sự cố gắng của tôi lại không như ý muốn. Cách đây gần hai tháng, cô vợ bé vô tìm tìm hiểu ra tôi.

Cô ấy đã gọi điện và chửi bới tôi không ra gì. Vì giữ cho anh, tôi cố gắng chịu đựng cơn thịnh nộ của cô ấy. Cô cũng nhắn tin cho tôi chửi bới, nói xấu anh làm tôi rất đau lòng.

Anh nói sẽ nhân chuyện này công khai với cô vợ bé, để có cớ chia tay người “vợ hờ” ấy. Anh cũng xin người vợ chính thức tha thứ, cho anh sống những ngày còn lại vì bản thân anh. Tôi nghĩ thương cho bé gái con của anh, nghĩ cho sự tổn thương của người vợ nơi quê nhà nên đã khuyên anh không được công nhận mối quan hệ giữa tôi và anh. Hai tháng nay, tôi sống trong sự mặc cảm tội lỗi với vợ con anh, sống trong sự khổ sở vì thấy anh vật vã do không cho anh đến với mình. Tôi muốn buông tay cho cuộc sống của anh bình yên nhưng lại không thể vì yêu anh và cũng vì không nỡ làm anh đau lòng. Cứ như thế này tôi cũng không biết phải làm sao nữa, có phải tôi là người phụ nữ xấu xa và tham lam không? Hãy cho tôi lời khuyên nhé các bạn.

Thảo

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Không thể ngừng yêu người con gái lăng nhăng

Tôi và người yêu cũ chia tay đã gần năm tháng, đây là mối tình đầu của hai đứa, kéo dài hơn sáu năm. Trong khoảng thời gian đó chúng tôi có nhiều lần giận hờn nhưng rồi cũng qua, chỉ có lần nặng nhất cách đây gần hai năm cô ấy có ý định bỏ tôi theo một người con trai khác. Nguyên nhân một phần cũng ở tôi, ít quan tâm, thêm vào đó là tính lăng nhăng, dễ rung động của cô ấy. Sau đó tôi phát hiện và đòi chia tay.

Rồi tôi tìm hiểu về người con trai đó, chỉ được cái dáng đẹp trai còn lại đều tệ, đểu giả, lăng nhăng, cá độ... tôi tìm cách nói khéo với bạn cô ấy. Khi đó cô ấy hối hận, muốn quay lại, dù chưa đi quá mức với người kia nhưng tôi không chấp nhận được vẫn chia tay. Sau một thời gian khoảng ba tháng, cô ấy vẫn liên lạc với tôi và muốn quay lại, dùng đủ mọi cách, kể cả đòi tự tử.



Rồi tôi cũng mềm lòng, chúng tôi lại yêu nhau như lúc ban đầu. Một năm sau, mọi chuyện đang tốt đẹp tôi lại phát hiện cô ấy có cảm tình với một anh chàng khác. Lần này tôi cũng có một phần lỗi vì quá ham làm nên ít quan tâm cô ấy, thêm người kia theo đuổi thời gian dài nên cô ấy đã thay lòng. Tôi không kìm chế được nên chia tay. Cô ấy tỏ ra hối hận đau khổ, năn nỉ nhưng tôi quyết không quay lại.

Trong thời gian quen anh này, chúng tôi cũng gặp nhau vài lần, thi thoảng cứ nhớ nhau lại gặp. Tôi biết vì buồn và đau khổ nên cô ấy mới quen anh chàng kia chứ cũng không yêu anh ta. Sau khi chia tay, tôi tìm hiểu được vài người nhưng với tôi không ai được như cô ấy. Trừ cái tính lăng nhăng và dễ rung động kia thì mọi mặt cô ấy đều được. Giờ tôi đang phân vân, có nên quay lại và cưới người mà tôi yêu duy nhất không. Cảm ơn độc giả.

Huy

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Lời khó nói của đứa con bất hiếu

Hôm nay con lại khó ngủ vì nhớ mẹ mặc dù con thường xuyên gặp mẹ. 20 năm qua chưa bao giờ hai mẹ con có một buổi nói chuyện gọi là tâm sự phải không mẹ? Con buồn lắm, mỗi lần như thế con lại lấy nhật ký ra viết, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về tội lỗi của con mà thôi. Con không bao giờ dám trách vì ba mẹ đã tạo ra con, cho con cuộc sống này, ba mẹ phải chịu bao cực khổ mới có con ngày hôm nay.

Là người đồng tính, không lẽ con không biết xấu hổ, đó sẽ là nỗi buồn miên man không bao giờ nguôi của ba mẹ. Con vẫn còn lý trí của một con người, bao lần muốn thay đổi mà không được, tất cả do ông trời nhẫn tâm. Tại sao lại là con để giờ đây cả gia đình mình phải khổ?

Ngồi viết những dòng này mà con khóc gần như không thấy đường. Nghĩ về ba mẹ con chỉ biết khóc thôi, cảm giác đôi mắt của con yếu quá rồi. Con yêu ba mẹ nhiều lắm, mẹ có biết đằng sau mỗi nụ cười là sự giằng xé của bản thân con? Cuộc sống quá khắc nghiệt, con sinh ra hình dáng như bao người khác nhưng bên trong thì…



Con biết, khi đọc được những dòng này mẹ sẽ khóc rất nhiều, sẽ chết lặng đi nhưng mẹ ơi con nào có tội. Có lần con đã uống 25 viên thuốc ngủ nhưng không chết được, tủi nhục lắm.

Nếu con vấp ngã trên đường đời: Mẹ vẫn thương con. Nếu không may con mất một chân: Mẹ sẽ là đôi chân cho con. Nếu con bị liệt não, sống đời thực vật: Mẹ vẫn vui vẻ chăm sóc và yêu con. Con không bị những thứ đó, giờ khi biết sinh lý mình không được bình thường, mẹ có xa lánh con không?

Con không thể báo đáp công ơn ba mẹ: đó là bất hiếu. Con không làm tốt vai trò của một người con: cũng là bất hiếu. Con để ba mẹ canh cánh một nỗi buồn cả đời: vẫn là bất hiếu. Con mới đi được 1/3 đường đời mà đã có bao tội bất hiếu, xin ba mẹ hãy quên con đi, coi như chưa có đứa con này. Khi đọc được những dòng chữ này xin mẹ đừng khóc mà làm tội con thêm nặng, con không xứng đáng với tình thương của ba mẹ đâu. Con yêu ba mẹ nhiều.

Minh

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop |sua rua mat the face shop | sua rua mat

Chiêu trả thù chồng của người vợ bị phản bội

Tôi yêu anh được bốn năm trước khi cưới, giờ chung sống được năm năm. Anh chỉ sinh cho tôi được “hai con vịt giời” (theo lời mẹ anh nói), sở dĩ tôi nói anh sinh bởi con trai hay gái đâu phải tại tôi. Khi kinh tế ổn định, tôi hỏi anh có muốn thêm đứa con nữa hay không? Anh nói “Không”.

Một ngày nọ, anh nói có thêm vợ bé và tôi phải chấp nhận sống chung nhà với cô ta, không thì ra đi mà không có gì. Tôi hỏi anh lý do tại sao vì trước đó chúng tôi chẳng có gì xung đột trong chuyện vợ chồng, con cái cả. Anh bảo yêu cô ấy và muốn có con, tôi rất sốc khi anh nói thế. Giờ tôi sáng mắt vì anh đã chung sống như vợ chồng với ả từ hồi nào tôi chẳng biết. Anh đã diễn kịch quá xuất sắc để tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu, sự chung thủy của anh. Tôi không hỏi anh đã sống với cô ta bao lâu, chỉ hỏi cô ta đã mang thai với anh chưa? Anh nói chưa và tôi xin anh một yêu cầu rằng để khi cô ta về ở cùng hãy có con với nhau. Anh chấp nhận. Khi đã công khai mọi chuyện với tôi, anh và ả quấn quýt như đôi chim câu, anh vẫn tử tế với tôi và các con, tôi cũng vui vẻ với anh.



Một ngày nọ, anh ốm và phải dùng thuốc để điều trị. Anh rất sợ thuốc và trước đây chủ quan về bệnh tật nên ít khi đi khám, lần này anh sợ bệnh vì sắp có vợ mới và phải có thêm con, thế nên anh chuyên tâm chữa trị. Hàng ngày, ngoài thuốc tây, tôi còn sắc thêm thuốc lá cho anh uống, chẳng mấy khi tôi có dịp chăm sóc anh. Trong thời gian này, theo mong muốn của tôi, anh không gặp cô ta.

Sáu tháng sau, bệnh anh đỡ và anh mang cô ta về. Khác với suy nghĩ của tôi, cô ta là người dễ chịu, hiền lành và khá xinh, được cả tôi và các con chào mừng. Bọn trẻ nghĩ có bà con họ hàng đến ở cùng nên vui và vẫn thần tượng bố lắm. Tôi giao lại anh cho cô ta chăm sóc và cho phép họ được tự do ở cùng nhau vì giờ tôi cưới vợ cho anh, cũng quên luôn mình là vợ anh. Chẳng hiểu sao từ ngày họ đến ở với nhau, cô ta và anh đều không vui vẻ.

Sáu tháng tiếp theo  nữa, tôi hỏi riêng cả anh và cô ta sao chưa có con, cả hai chỉ trả lời ậm ừ. Anh đâu biết trong lúc quấn quýt, mù quáng với tình yêu cùng người đàn bà đó là cơ hội cho mọi lợi tức được khéo léo chuyển đi chỗ khác. Tôi phải tìm đủ mọi cách để chứng minh khả năng tài chính và quyền nuôi con của mình, cả những file ghi âm lúc anh nạt nộ, mắng các con được tôi cố tình tạo ra. Tất cả đều ủng hộ tôi.

Anh cũng không bao giờ biết lúc bị bệnh nằm đó, thuốc lá tôi sắc cho anh uống chỉ làm mất dần đi sinh lực và ham muốn của đàn ông và vĩnh viễn chẳng có đứa con nào ra đời nữa. Tôi đưa cho anh tờ đơn ly hôn và nhờ anh ký. Anh không ký nhưng tôi vẫn đơn phương ly hôn. Tôi nói anh sẽ có vợ mới và các con riêng, khi nào mua được nhà mới hãy nói bố mẹ tôi đến khóa cửa nhà lại vì căn nhà anh đang ở là do bố mẹ tôi đứng tên. Chúc anh hạnh phúc. Tôi mỉm cười vì thực sự đã có những giây phút tự do riêng cho bản thân và các con sau gần hai năm sống trong cảnh chồng chung.

Lam

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop |sua rua mat the face shop | sua rua mat

Anh hối hận vì bỏ vợ để đến với tôi

Tôi 26 tuổi, đang làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước. Năm 21 tuổi, khi đang là sinh viên năm ba, tôi gặp anh, người đàn ông thành đạt hơn tôi 17 tuổi, anh là lãnh đạo công ty tôi thực tập. Không hiểu tại sao tôi có thiện cảm với anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh phong độ, cao to và có giọng nói truyền cảm. Tôi tranh thủ mọi cơ hội trò chuyện riêng với anh, muốn chinh phục người đàn ông ấy bằng mọi giá. Tôi kể về cuộc sống tuổi thơ khổ cực, về ước mơ, về sự ngưỡng mộ dành cho anh. Chúng tôi đồng cảm, chia sẻ mọi thứ trong công việc và cuộc sống, dần dà anh rung động trước sự quan tâm chăm sóc của tôi, anh như nhìn thấy mình thời trẻ, cùng hoàn cảnh vươn lên từ nghèo khó.

Rồi anh ngỏ lời yêu tôi, cả hai lao vào nhau bất cứ khi nào có thể, tình cảm lén lút vụng trộm đem lại cảm giác kích thích, hồi hộp, phiêu lưu mạo hiểm nên đã vướng vào thì khó dứt ra. Càng ngày chúng tôi càng yêu nhau mãnh liệt. Sau một năm làm người tình trong bóng tối, tôi mang thai để trói buộc và quyết giành anh về phía mình. Tôi nghĩ xã hội đầy người kết hôn rồi ly hôn, bản thân lại yêu anh chân thành không đòi hỏi, chưa bao giờ làm phiền anh sau giờ làm để anh dành thời gian cho gia đình.

Tôi yêu anh không phải vì những thứ hào nhoáng bên ngoài, cũng chưa bao giờ ép anh bỏ vợ lấy mình, chỉ cần mỗi ngày được ở bên anh là đủ. Thực ra trong lòng tôi ganh tỵ với vợ con anh nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài tham vọng đó. Ai mà chẳng ước ao người yêu chỉ thuộc về riêng mình, tôi kín đáo chờ đợi và thận trọng xây dựng hình tượng tốt trước mặt anh. Rồi vợ anh cũng biết chuyện, chị hẹn gặp tôi uống trà, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống xảy ra kể cả chuyện sẵn sàng đưa má cho chị đánh, sẵn tai nghe chị chửi bới sỉ vả.

Vậy mà tôi đã nhầm, người phụ nữ ấy tóc chấm vai, vừa đọc sách vừa thưởng trà. Chị không đẹp, không trẻ bằng tôi nhưng khí chất thanh tao, vừa yểu điệu vừa dịu dàng lại phóng khoáng; cách ăn nói, cử chỉ, phong thái bình thản, chuẩn mực khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Có lẽ những người làm nghệ thuật đều mang chất lãng mạn, thơ mộng như thế. Chị hỏi tôi khỏe không rồi hỏi thăm đến gia đình, công việc như đang trò chuyện cùng bạn bè, không phải tình địch.

Tôi bắt đầu vừa khóc vừa kể lại chuyện tình của anh và mình, chúng tôi đã mặn nồng hạnh phúc thế nào, biết là tội lỗi nhưng vì quá yêu nhau nên nhiều lần chia tay vẫn không thể xa nhau được. Tôi liên tục xin lỗi chị rồi cầu xin cho tôi được lén lút ở bên anh, tôi sẽ an phận không bao giờ làm phiền đến gia đình chị. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi mới là người vợ mang thai bị ức hiếp, còn chị vừa đưa khăn tay vừa vỗ nhẹ vào bàn tay tôi trấn an. Chị đưa cho tôi cuốn sổ nhỏ rồi nói thấy tôi yêu anh thật lòng, chị an tâm buông tay. Cuốn sổ ấy ghi rất nhiều thứ về thói quen, tính cách, sở thích và những điều anh ghét. Anh bị dị ứng với loại thực phẩm loại thuốc nào, nước nóng bao nhiêu độ vừa phải, mỗi ngày massage giúp anh bao nhiêu phút.

Khi tôi đưa nó cho anh, đọc xong anh cúi mặt rồi rơi nước mắt xin lỗi tôi nhưng mọi chuyện đã quá trễ, họ vẫn ly hôn. Chị đi công tác tình nguyện về dạy học ở huyện miền núi nửa năm, mỗi nơi từng đi qua chị đều viết cảm nhận tỉ mỉ và mỗi ngày anh đều theo dõi. Có đôi khi anh gọi nhầm tên chị như thói quen rồi ngượng ngùng nhìn tôi. Anh có thể đứng hàng giờ ngoài cửa hiệu sách cho thuê để nhìn chị, đôi lúc thấy người phụ nữ ấy mặc quần jeans áo T-shirt lăng xăng lau chùi, có lúc ngồi vắt vẻo trên quầy ăn bánh mỳ, lúc lại leo trèo vẽ vời trang trí trên tường. Dù quần áo dính đầy sơn, mặt mũi bám bụi vẫn luôn vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, hăng say lao động.

Anh không còn vui vẻ như trước, hay ngồi hàng giờ ở quán cà phê dưới nhà, đi lang thang ngoài công viên. Tôi nhận thấy ở anh những cảm xúc giận hờn, suy tư, nhớ nhung, vui buồn không phải dành cho tôi. Rồi một ngày anh say xỉn ngồi ngoài phòng khách tâm sự nhiều chuyện về chị, kể từ khi họ yêu nhau đến lúc chia tay, mỗi ngày trôi qua thế nào. Những khi anh về khuya đều thấy chị ngủ quên ngoài phòng khách, khi anh bị đau dạ dày chị xoa bụng giúp anh dễ ngủ, mỗi chiều về nhà các con đứa thì đưa nước, đứa lau mặt, đấm bóp, hỏi han ba.




Một năm sinh nhật, chị tặng anh cuốn tập có cả trăm bức tranh vẽ anh, nhớ những ngày cuối tuần cả nhà đi leo núi, thả diều, những lần về quê câu cá, làm lồng đèn, có khi chị bắt rất nhiều đom đóm thả trong phòng tối rất đẹp, ngày Tết thì viết thư pháp, câu đối. Mùa hè chị treo mành trúc trong phòng làm việc của anh để tránh nắng hắt, trên bàn có thêm chậu hoa sen nhỏ như cái bát, vừa thơm vừa mát mẻ hoặc chậu cá thủy tinh.

Ngày đầu tiên anh thăng chức, chị tặng cây bút khắc tên anh để dành ký hợp đồng, đôi khi là quyển tiểu thuyết, hộp cơm được trang trí tỉ mỉ. Anh vừa kể lúc cười khi khóc. Anh bảo rất đau lòng khi mất chị, cứ nghĩ chị sẽ mãi yêu mình, luôn chờ đợi anh như trước, ở bên mỗi lúc anh cần, giờ hiểu ra thì đã muộn, không còn cơ hội cứu vãn nữa. Nếu đây là cách trả thù của chị dành cho tôi thì chúc mừng chị đã thành công, biến cuộc sống của tôi tràn ngập dằn vặt, hối hận, day dứt.

Tôi đã hiểu cảm nhận của chị ra sao khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu nhớ nhung người khác, cảm giác ghen tuông, tức giận, đau xót khi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Có nhiều lúc tôi muốn gào thét bảo anh đi mà tìm chị ta, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi đã nghĩ mình thắng khi có được anh, hóa ra không phải, tôi chưa bao giờ có được điều đó, thậm chí chẳng đủ tư cách đấu với chị. Bại dưới tay chị, tôi thua tâm phục khẩu phục bởi có người đàn ông nào không yêu thương người phụ nữ như vậy. Tôi có nên để họ về bên nhau không hay cố gắng dùng tình cảm chân thành cảm hóa anh?

Hạnh

Xem nhiều hơn tại the face shop hoạc bạn có thể nhấn  cc cream skinfood tất cả có tại etude house vì một thế giới không sâu răng skinfood vì toàn thể 3d trên toàn thế giới  son the face shop vì nhân loại , vì thế giới spam son etude house và tôi có son skinfood hot la nico sala maria son moi  . my pham han quoc | sữa rửa mặt the face shop | sua rua mat the face shop | sua rua mat